Tuesday, February 24, 2015

XA THẬT RỒI



Giờ này má lại sắp được kề ba, trong lòng đất mẹ, chắc má vui lắm vì đã trãi qua những ngày buồn mất ba, những ngày đau đớn nhất từ căn bệnh hiễm nghèo. Rồi má vui vẻ ra đi trong cơn ngủ dài, không nói lời đau.

Má đã gặp lại tất cả người thân mà má mong đợi, chỉ có tôi là không thể nhìn má bằng xương bằng thịt ngày cuối đời. Nỗi buồn mang theo suốt cuộc đời ngày cha mẹ ra đi tôi không thể cận kề. Có phải là hết duyên nợ như người đời hay nói chăng?!. Đối với tôi, lúc nào cũng trông về quê mẹ từng ngày, dù có tất bật thế nào, trong tôi vẫn chất chứa ngày về quê mẹ xa xăm kia.

Trong đời rồi chỉ có hai lần khóc thật nhiều và nhiều nhất, ngày cha mẹ ra đi, cũng không thể ngăn được nỗi đau mà mỗi người tự nhiên phải có. Người ta hay khuyên bảo nhau để ngăn bớt nỗi đau, già rồi, ra đi sớm thì bớt đi sự đau đớn mang theo từng ngày. Má đau lắm chứ, nhìn từ xa nhưng lòng tôi đau cắt, má nói không nên lời, chỉ nhìn vẻ mặt thôi cũng đủ hiểu rằng nỗi đau đến thế nào, đối với mình cơn đau đầu nhẹ cũng đủ làm tâm cang bấn loạn, cơn bệnh hiễm nghèo nào cũng là cả nỗi chịu đựng không thể tả những cơn đau quằn oại của cơ thể phải chống chọi với nó hàng ngày.

Má vẫy tay chào tôi, và hẹn ngày gặp lại, những làng nước mắt ứa ra vì tôi biết ngày má ra đi tôi không thể cận kề, nỗi đau đớn đó còn hơn những nỗi đau nào trong đời.

Giờ này mọi người lục đục, kèn trống sẽ vang lên, làm xung quanh thức giấc với cái đám tang gần nhà, như thuở nhỏ tôi được nghe sáng sớm những ngày cận Tết hay sau Tết, má hay nói, người lớn tuổi hay ra đi thời khắc này.

Rồi ngày hôm nay má được đi thăm lần cuối, thăm lại xung quanh nơi mà mình sinh sống bao nhiêu năm. Tôi có thể hình dung rằng anh tôi sẽ mang di ảnh má tôi đi trước xe, rồi đến hai em trai tôi ngăn cản đầu xe tang, anh rể và em rể cũng đi bên cạnh, những người con gái lại được đi sau xe tang, người thân bạn bè... cũng đưa tiễn trước lúc má rời quê hương, nơi có hồ nước ngọt gần nhà, có cầu Thiên Hộ... Có món ăn mà má hay nấu cho chúng tôi ăn 'bún nước lèo' nó xa và xa mãi món 'bún nước lèo ' má nấu, rồi má được thấy lại xung quanh hàng xóm, lại thấy lại cả thành phố mấy mươi năm vất vả sớm hôm cho chúng tôi những bữa ăn ngon miệng, cùng những ngày Tết về.

Má lại được đưa về nơi mà ba tôi nằm yên đấy chờ đợi má tôi, hôm nay má mĩm cười được gần ba, ba đứng đấy chờ má tôi trong thương nhớ. Không có nỗi vui nào hơn má và ba gặp nhau nơi xa xăm ấy mà người đời hay nói 'suối vàng'.

Tôi tự nhũ rằng má lại được gặp ba, từ bao nhiêu năm nhung nhớ, má cứ nhớ ngày hai người lúc nào cũng kề bên, rồi ba tôi đột xuất ra đi mà không lời từ biệt má, ngày nay má chuẩn bị ra đi cũng là điều báo trước rằng má sắp xa chúng tôi. Nhưng má lại mang trong mình những cơn đau thể xác khôn cùng. Ngày má ngủ say rồi ra đi giữa đêm khuya cũng là kết thúc những cơn đau mà má phải mang theo trước khi lìa xa chúng tôi.

Má đã về với lòng đất, nơi mà người đời hay nói về bên quê cha đất tổ, má nằm đấy với cơn ngủ dài, cùng nhìn lại những hành trang mà ba má tôi đã tạo cho chúng tôi, rồi chúng tôi lại mang hành trang ấy, người đi có vui chăng mà kẻ ở lại buồn luyến tiếc, rồi những tiếng khóc vang lên từ khi má rời tất cả chúng tôi ra đi mãi mãi, nhưng trong tôi hình ảnh ba má, vẫn nguyên vẹn ấy theo tôi đến cuối cuộc đời này.

Cám ơn tất cả người thân đã cận kề những ngày má lâm bệnh, anh chị em tôi lúc nào cũng trực chờ lo lắng cho má tôi ngày cuối đời, cám ơn anh chị bạn bè gần xa, đã cùng chia sẻ với gia đình chúng tôi, cám ơn tất cả những gì mà mọi người đã làm tốt nhất cho gia đình những ngày má ra đi.

Rồi tôi sẽ trở lại quê mẹ, với những nén nhang lòng bên mộ ba má tôi những ngày Tết đến buồn không nguôi. Quê mẹ giờ có xa xăm, nhưng những mơ ước trong mỗi con người đều có thể thành hiện thực, hãy mong ước và điều ấy sẽ đến. Ngày về lại quê hương.


Snowynguyen 6.00 sáng Mồng bảy Tết VN Ất mùi 2015


Hiệu ứng tuyết rơi